Trong quyển Sự Kêu Gọi, Os Guinness mô tả một khoảnh khắc của Winston Churchill khi ông đang ở trong kỳ nghỉ với bạn bè ở miền Nam nước Pháp. Lúc đó, ông đang ngồi cạnh lò sưởi để sưởi ấm vào một đêm giá rét. Nhìn đống lửa, vị nguyên thủ tướng thấy những miếng gỗ thông đang cháy kêu “lốp bốp, xì xèo và răng rắc”. Đột nhiên, ông lẩm bẩm: “Tôi biết tại sao mấy miếng gỗ này kêu răng rắc. Tôi biết cảm giác bị thiêu đốt là thế nào.”

Khó khăn, thất vọng, hiểm nguy, đau buồn và hậu quả của tội lỗi đều có thể khiến chúng ta cảm thấy như bị thiêu đốt. Nghịch cảnh cướp mất niềm vui và sự bình an trong tấm lòng chúng ta. Khi Đa-vít gánh chịu hậu quả của tội lỗi mình, ông viết: “Khi con nín lặng, các xương cốt con hao mòn và con rên xiết trọn ngày… Sức con tiêu hao như bởi cơn hạn mùa hè” (Thi. 32:3-4).

Trong những thời điểm khốn khó như thế, chúng ta tìm sự giúp đỡ từ đâu? Tìm hy vọng từ đâu? Phao-lô, người luôn nặng lòng và đau đớn trong chức vụ, đã viết: “Chúng tôi bị chèn ép mọi cách, nhưng không bị nghiền nát; bị bối rối, nhưng không tuyệt vọng; bị bắt bớ, nhưng không bị bỏ rơi; bị quật ngã, nhưng không bị tiêu diệt” (II Cô. 4:8-9).

Làm sao chúng ta có được điều đó? Khi chúng ta yên nghỉ trong Chúa Jêsus, thì Đấng Chăn Hiền Lành sẽ phục hồi linh hồn chúng ta (Thi. 23:3) và thêm sức cho chúng ta để tiếp tục hành trình. Ngài hứa luôn đồng hành với chúng ta trong mỗi bước đường (Hê. 13:5).
Bạn đã từng kinh nghiệm hoàn cảnh như thiêu đốt thế nào? Bạn phản ứng ra sao? Chúa gặp gỡ bạn trong những thời điểm khó khăn ấy như thế nào?
Lạy Cha, xin thêm sức cho con để chịu được những khó khăn trong ngày hôm nay, và bền lòng chờ đợi niềm hy vọng của Đấng Christ cho tương lai đời đời mà Ngài đã hứa.


Tôi biết cảm giác bị thiêu đốt là thế nào.