Cuối cùng, vào ngày 8/1/1964, cậu thiếu niên Randy Gardner 17 tuổi cũng đã làm điều mà cậu không hề làm trong suốt 11 ngày 25 phút: cậu đã chìm vào giấc ngủ. Cậu muốn đánh bại kỷ lục Guiness Thế Giới về thời gian con người có thể thức. Bằng cách uống nước ngọt, chơi bóng rổ và bowling, Gardner đã không ngủ trong một tuần rưỡi. Trước khi ngã quỵ, vị giác, xúc giác và thính giác của cậu đều bị rối loạn. Nhiều thập niên sau, Gardner đã vật lộn với chứng mất ngủ trầm trọng. Cậu đã lập được kỷ lục nhưng cũng khẳng định một điều rõ ràng: giấc ngủ rất quan trọng.

Nhiều người phải vật lộn để có được giấc ngủ đầy đủ ban đêm. Không giống như Gardner cố ý không ngủ, chúng ta có thể bị mất ngủ vì nhiều lý do – bao gồm vô số lo lắng: lo sợ về mọi việc mà chúng ta phải hoàn tất, sợ hãi trước kỳ vọng của người khác, mệt mỏi với nhịp sống hối hả. Đôi khi thật khó để chúng ta dẹp đi mọi lo sợ để nghỉ ngơi.

Tác giả Thi Thiên cho biết rằng: “Nếu Đức Giê-hô-va không cất nhà” thì chúng ta cũng chỉ luống công mà thôi (Thi. 127:1). Sự “lao khổ” và những nỗ lực không ngừng của chúng ta cũng chỉ vô ích nếu Chúa không chu cấp những gì chúng ta cần. Cảm ơn Chúa vì Ngài chu cấp mọi điều chúng ta cần. Ngài “ban giấc ngủ cho người Ngài yêu mến” (c.2). Và tình yêu của Chúa dành cho tất cả chúng ta. Ngài mời gọi chúng ta trình dâng mọi lo lắng lên cho Ngài và chìm ngập trong sự an nghỉ và ân điển của Ngài.
Lạy Chúa, con rất lo lắng. Lòng con rối bời. Xin giúp con phó thác cả ngày và đêm của con cho Ngài, cũng như cả cuộc đời con.
Tin cậy Chúa giúp chúng ta thoát khỏi lo âu và được an nghỉ.


© 2019 Lời Sống Hằng Ngày
Cuối cùng, vào ngày 8/1/1964, cậu thiếu niên Randy Gardner 17 tuổi cũng đã làm điều mà cậu không hề làm trong suốt 11 ngày 25 phút: cậu đã chìm vào giấc ngủ.