Mỗi người nên quyên góp tùy theo lòng mình đã
định, không miễn cưỡng hoặc do ép buộc, vì Đức Chúa Trời yêu mến người
dâng hiến một cách vui lòng. 2 Cô-rinh-tô 9:7
Một mục sư đã khiến thành ngữ “Cởi áo ra trao cho người khác” (ND:
ý nói đến sự rộng rãi, sẵn sàng giúp đỡ người khác) trở nên sống động
khi thách thức hội thánh rằng: “Điều gì xảy ra khi chúng ta cởi áo khoác
ra và trao cho người cần nó?” Sau đó, ông lấy chiếc áo khoác của mình
đặt trước mặt hội thánh. Rất nhiều người đã làm theo gương của ông. Đó
là vào mùa đông, vì thế đường về nhà hôm đó không mấy dễ chịu. Nhưng đối
với rất nhiều người nghèo khó, thì mùa đông đã ấm lên một chút.
Khi Giăng Báp-tít giảng dạy trong đồng vắng Giu-đê, ông đã đưa ra lời
cảnh cáo nghiêm khắc đối với đám đông đến nghe ông giảng: “Hỡi dòng
giống rắn độc kia. Hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn!” (Lu-ca 3:7-8).
Giật mình, họ hỏi ông: “Vậy chúng tôi phải làm gì?” Ông đưa ra lời
khuyên này để trả lời cho họ: “Ai có hai áo hãy chia cho người không có;
ai có thức ăn cũng nên làm như vậy” (c.10-11). Ăn năn thật sự sản sinh
ra một tấm lòng rộng rãi.
Vì “Đức Chúa Trời yêu mến người dâng hiến một cách vui lòng”, do đó
dâng hiến không nên xuất phát từ sự miễn cưỡng hay bị ép buộc (2
Cô-rinh-tô 9:7). Nhưng khi ban cho cách rời rộng, chúng ta sẽ thấy rằng
ban cho thật sự có phước hơn nhận lãnh.
Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài đã chúc phước cho chúng con bằng nhiều cách. Xin tha thứ cho chúng con vì coi sự tốt lành của Ngài là điều hiển nhiên mình được nhận. Xin cho chúng con thấy mình có gì để chúng con có thể đem phước hạnh đến cho người khác trong hôm nay.
Ai cho người uống nước, chính mình sẽ được nước uống.
Châm Ngôn 11:25
© 2017 Lời Sống Hằng Ngày
No comments:
Post a Comment