Chính Đức Chúa Trời có phán: “Ta sẽ chẳng lìa con, chẳng bỏ con đâu.” Hê-bơ-rơ 13:5
Bạn có cảm thấy nỗi đau trở nên dễ chịu hơn khi có một người bạn
bên cạnh? Các nhà nghiên cứu tại Đại học Virginia đã thực hiện một
nghiên cứu thú vị để trả lời cho câu hỏi đó. Họ muốn xem thử não bộ phản
ứng ra sao với viễn cảnh đau thương, và liệu nó có gì khác khi một
người đối diện với nỗi đau một mình, khi nắm tay một người lạ hoặc nắm
tay một người bạn thân.
Họ đã nghiên cứu trên hàng chục cặp, và nhận được kết quả đồng nhất.
Khi một người chịu đựng một mình hoặc nắm tay người lạ khi trải qua một
cú sốc, thì các vùng xử lý nguy hiểm của não bộ sáng lên. Nhưng khi nắm
tay một người tin cậy, thì não bộ lại không căng thẳng. Sự hiện diện của
người bạn là sự an ủi khiến cho nỗi đau trở nên dễ chịu hơn.
Chúa Jêsus cần sự yên ủi khi Ngài cầu nguyện trong vườn
Ghết-sê-ma-nê. Ngài biết điều Ngài sắp phải đối diện: bị phản bội, bị
bắt và giết. Ngài bảo những người bạn thân thiết nhất hãy ở lại và cầu
nguyện với Ngài, Ngài chia sẻ với họ rằng linh hồn Ngài “đau buồn cho
đến chết” (Ma-thi-ơ 26:38). Nhưng Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng cứ ngủ thiếp
đi.
Chúa Jêsus đối diện với nỗi thống khổ của Ghết-sê-ma-nê mà không có
một bàn tay an ủi nào. Nhưng nhờ Ngài chịu nỗi đau đó, chúng ta có thể
tin chắc rằng Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ lìa bỏ chúng ta (Hê-bơ-rơ
13:5). Chúa Jêsus đã chịu khổ để chúng ta không bao giờ bị phân rẽ khỏi
tình yêu của Đức Chúa Trời (Rô-ma 8:39). Khi có Ngài đồng hành bên cạnh,
chúng ta có thể chịu đựng mọi đau khổ dễ dàng.
Lạy Chúa Jêsus, con cảm ơn Ngài đã chịu đau đớn và cô độc trong vườn Ghết-sê-ma-nê và trên thập tự giá vì chúng con. Cảm ơn Ngài đã ban cho chúng con một phương cách để sống trong mối tương giao với Cha.
Bởi tình yêu của Đức Chúa Trời, chúng ta không bao giờ đơn độc.
© 2017 Lời Sống Hằng Ngày
No comments:
Post a Comment